Nó bước chân vào thị xã Phúc Yên học trung cấp. Sống một mình trong ngôi nhà mặt phố ngay gần chợ của người họ hàng. Trông nó có vẻ rất phong độ và giàu có. Trường của nó học từ rất sớm. Thường là 6h30 bắt đầu. Mùa hè còn đỡ, muà đông thì thật là rét mướt. Đi học muộn sẽ bị phạt tiền, vi phạm kỷ luật ...
cũng bị phạt tiền. Vì thế nó luôn cố gắng đến trường đúng giờ. Nó luôn đặt giờ báo thức trước khi đi ngủ. Đôi khi nó cũng quên. Thế là buổi sáng nó phải vắt chân lên cổ chạy cho kịp giờ lên lớp. Những khi như thế, nó rất hay gặp một gã con trai thị xã. Trông hắn lạ lắm. Chẳng giống đám trai quê đen đúa, rắn giỏi mà nó thường thấy. Gã nhìn trắng nhởn, béo tròn. Tuy người hắn cũng nổi lên những múi cơ. Nhưng trông mặt hắn hiền lành như ... con gái. Những hôm đi học vội, đôi khi nó và hắn chạy cùng một đoạn đường. Nó thì khi ấy khá gấu, mọi người thường nhận định trông như ... con trai. Nó chẳng thấy e ngại gì với gã trai ấy cả. Dù gã chạy bộ buổi sáng và mặc mỗi chiếc quần đùi bé xíu. Đúng là con trai thị xã có khác, nhìn lạ ghê cơ. Thấy hắn chẳng ngại ngùng gì với nó, lên nó cũng mặc kệ. Nó có suy nghĩ, cái gì người khác chưng ra cho nhìn thì mình chỉ việc thưởng thức mà thôi! Thế là nó thoải mái ngắm nhìn body của hắn. Nhìn lâu hóa quen, lâu lâu không gặp hắn nó lại thấy nhớ!
Có lần mấy hôm không gặp, gặp lại hắn nó thấy rất vui, tim đập thình thịch. Nó nhìn hắn chòng chọc vào chỗ ... ấy của hắn khiến hắn đỏ hết cả mặt mũi. Hắn khẽ gõ binh vào đầu nó một cái, và nheo mắt nhìn nó cười tinh quái khiến nó cũng đỏ hết cả mặt. Con bé nhà quê chưa tròn mười tám tuổi như nó thấy cơ thể của hắn thật lạ! ... Rồi lớp nó chuyển sang học chiều. Buổi sáng nó thoải mái ngủ nướng, thế là nó không gặp hắn nữa. Nó cũng quên khấy những cảm xúc rất lạ với gã trai thị xã mặc mỗi chiếc quần đùi bé xíu ấy. Thi thoảng nó vẫn nhớ gã.
Nó tốt nghiệp trung cấp và học tiếp ngay lớp đại học tại chức cũng ở ngôi trường đó. Phòng ký túc nó ở có cả lớp cao đẳng chuyên tu và đại học tại chức ở chung. Đó ban đầu là một mớ bát nháo. Sau dần mọi người hiểu tính nhau, thông cảm cho nhau nhiều hơn thế là cả phòng trở lên rất vui. Một lần nó lên lớp cao đẳng chuyên tu học hộ cô bạn cùng phòng đang bị ốm tương tư vẫn còn ở quê. Rất bất ngờ nó gặp gã trai lạ chuyên mặc mỗi chiếc quần đùi bé xíu năm xưa. Gã ấy ăn mặc đồ công sở vào nhìn rất bảnh. Gã ấy cũng nhận ra nó, hắn mỉm cười và nhìn nó rất lạ. Tim nó lại đập lịch kịch trở lại khi thấy hắn. Cả đêm ấy nó chằn trọc không ngủ được. Nó thấy nhớ gã thanh niên ấy. Một cảm giác rất lạ dâng trào bên trong nồng ngực nó.
Hôm sau, một đám bạn lớp chuyên tu ùa vào phòng nói chuyện trong đó có gã. Nó thấy rất vui và hồi hộp cứ nhìn hắn đăm đắm như ngày xưa. Khi đám bạn ùa đi, bất ngờ gã ngồi lại. Cả phòng chỉ còn gã và hắn, hắn cũng không nói gì, chỉ nhìn nó đăm đắm khiến tim nó đập loạn xạ....
Thế rồi đã có không biết bao chuyện vui buồn lớn nhỏ xẩy ra với cuộc đời hai đứa. Để rồi bây giờ hắn giờ đang nằm cạnh nó. Vì hắn đã là chồng của nó. Hắn vẫn rất đẹp trai, phong độ, đàng hoàng, sống rất có trách nhiệm với vợ con. Nó rất tự hào về hắn. Một người chồng hiền lành, tốt bụng, hết lòng yêu thương vợ con. Hắn giờ là hạnh phúc và sự may mắn của nó
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét