Truyện ngắn đặc sắc
Thùy Trang năm nay đã ba mốt tuổi. Từ ngày tốt nghiệp đại học cô chưa từng hẹn hò chính thức với ai. Lòng cô chỉ nghĩ đến công việc. Có thể nói, cô khá anh hùng khi là sinh viên. Nhưng khi bước vào cuộc sống thực tế trong xã hội. Cô đã bộc lộ rất nhiều sự non nớt và yếu kém của bản than. Cô vật lộn để kiếm tiền, tạo dựng chỗ đứng trong xã hội. Cô cố gắng học hỏi để tồn tại và thành công.
Vất vả mãi, năm ba mươi tuổi, Thùy Trang cũng có nhà, có đất, có một trung tâm phân phối mười hãng sơn nổi tiếng cả một vùng. Đúng là tam thập nhi lập! Cô bắt đầu suy nghĩ về tình yêu. Và cô thấy rất nhớ và khao khát gặp lại Đỗ Mạnh, chàng trai cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bóng hình in dấu sâu đậm trong tim cô suốt những năm tháng học đại học, và cả những ngày sau khi ra trường lăn lộn, vất vả, bươn trải kiếm sống vừa qua. Cô đi tìm anh,cô lần tìm theo những thông tin về anh. Cô mò mẫm anh trên facebook, cô hỏi êqua những người bạn, cô về trường cũ xin xem lại hồ sơ của anh, cô nhờ tất cả những người có thể. Nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt. Có lẽ cô đã mất anh thật rồi. Cô giờ chỉ còn biết xót xa ân hận. Cô đã hơn một lần từ chối lời đề nghị kết hôn của anh. Vì cô chưa thể tự sống, chưa có tiền bạc gì trong tay. Và cô không muốn là gánh nặng của anh. Cô đã khổ cực sống dựa vào mẹ khi còn thơ bé, cô không thể sống dựa vào anh khi đã đến tuổi trưởng thành. Giờ thì cô chỉ biết hối hận khôn nguôi. Giá cô ở bên anh, cùng anh phấn đấu, hẳn hai người đã có những năm tháng hạnh phúc, và chắc chắn cô đã thành công hơn bây giờ. Haizz… Đúng là số cô chẳng ra gì. Chẳng ra gì từ khi sinh ra đến khi lớn lên. Cô ngao ngán khi nghĩ về tương lai hạnh phúc gia đình của mình. Cô lại vùi đầu vào tạo dựng nền móng kiếm tiền. Lòng cô luôn thầm ao ước có ngày gặp lại anh. Dù có chết cô cũng không để mất anh một lần nữa…
Vất vả mãi, năm ba mươi tuổi, Thùy Trang cũng có nhà, có đất, có một trung tâm phân phối mười hãng sơn nổi tiếng cả một vùng. Đúng là tam thập nhi lập! Cô bắt đầu suy nghĩ về tình yêu. Và cô thấy rất nhớ và khao khát gặp lại Đỗ Mạnh, chàng trai cô yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bóng hình in dấu sâu đậm trong tim cô suốt những năm tháng học đại học, và cả những ngày sau khi ra trường lăn lộn, vất vả, bươn trải kiếm sống vừa qua. Cô đi tìm anh,cô lần tìm theo những thông tin về anh. Cô mò mẫm anh trên facebook, cô hỏi êqua những người bạn, cô về trường cũ xin xem lại hồ sơ của anh, cô nhờ tất cả những người có thể. Nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt. Có lẽ cô đã mất anh thật rồi. Cô giờ chỉ còn biết xót xa ân hận. Cô đã hơn một lần từ chối lời đề nghị kết hôn của anh. Vì cô chưa thể tự sống, chưa có tiền bạc gì trong tay. Và cô không muốn là gánh nặng của anh. Cô đã khổ cực sống dựa vào mẹ khi còn thơ bé, cô không thể sống dựa vào anh khi đã đến tuổi trưởng thành. Giờ thì cô chỉ biết hối hận khôn nguôi. Giá cô ở bên anh, cùng anh phấn đấu, hẳn hai người đã có những năm tháng hạnh phúc, và chắc chắn cô đã thành công hơn bây giờ. Haizz… Đúng là số cô chẳng ra gì. Chẳng ra gì từ khi sinh ra đến khi lớn lên. Cô ngao ngán khi nghĩ về tương lai hạnh phúc gia đình của mình. Cô lại vùi đầu vào tạo dựng nền móng kiếm tiền. Lòng cô luôn thầm ao ước có ngày gặp lại anh. Dù có chết cô cũng không để mất anh một lần nữa…
Vào một ngày đầu thu tháng tám, trong ánh nắng vàng óng ả như mật ong. Cô hân hoan vui mừng khi ký được hợp đồng béo bở với tổng cục thuế tỉnh Hà Giang. Thế là trong mấy tháng tới cô sẽ được vi vu cùng gió của đại ngàn. Ngắm những đỉnh núi cao chót vót. Thỏa sức ngắm nhìn màu xanh của rừng, sự trùng điệp của núi, vẻ đẹp của đá và cả những đồng bào dân tộc thiểu số hiền lành, chất phát và đôn hậu. Hà Giang! Ôi mảnh đất yêu dấu! Nơi đó có anh, người con trai cô hết lòng thương mến. Nơi cô coi như quê hương thứ hai của mình. Đúng là yêu nhau yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông chi họ hàng.
Đang thả hồn bay theo gió, và mơ được ở cùng mây thì dòng suy nghĩ của cô bị cắt ngang. Anh Hải – nhân viên vận chuyển của công ty đến và đưa cho Thùy Trang một vài giấy tờ cần cô ký. Cô rất vui vẻ thông báo cho anh Hải về chuyến công tác dài ngày sắp tới, của anh và đội thợ thi công trên Hà Giang, khiến anh cũng rất phấn khích. Chả là quê vợ anh cũng ở Hà Giang. Nhân việc vận chuyển sơn lên thi công trên Hà Giang, anh sẽ đưa vợ con về quê ngoại chơi ít hôm. Đó là mong muốn của anh đã lâu, nhưng mà công việc bận quá, anh vẫn chưa đi được.
Ngày đến gặp gỡ và chính thức nhận mặt bằng thi công với cơ quan thuế. Thùy Trang ngang qua phòng làm việc của các nhân viên, thấy một cái dáng quen quen, đang định ngoái lại nhìn thì đồng chí lãnh đạo đã ra tay bắt mặt mừng, mời Thùy Trang vào văn phòng để bàn bàn công việc. Vì đơn vị của Trang sẽ thi công sơn bả lại cả tòa nhà trong khi các nhân viên vẫn tiếp tục làm việc, nên Trang phải đưa ra những giải pháp thi công hết sức tiện gọn và hợp lý. Và tất nhiên đồng chí lãnh đạo thuế Hà Giang rất hài lòng về điều đó. Nhấc điện thoại, đồng chí Minh – lãnh đạo thuế Hà Giang gọi thêm một cậu nhân viên nữa đến để đưa Thùy Trang và hai người thợ của cô đi xem xét hiện trường thi công. Cô thật sự rất vui vì nhận được hợp đồng này. Chẳng gì trước kia cô từng làm kế toán trưởng cho mấy công ty, việc ra vào các chi cục thuế Mê Linh, Đống Đa, Hoàn Kiếm, Phúc Yên … của cô như cơm bữa. Cô khá hiểu đặc thù công việc của các cơ quan thuế nhà nước. Mới đó mà cũng năm năm kể từ ngày cô ra trường. Từ một nhân viên thủ kho, rồi kế toán trưởng. Giờ cô đang tự làm chủ công việc kinh doanh của mình, tạo ra công ăn việc làm cho mấy chục con người. Đôi khi cô cũng thầm cảm thấy tự hào về bản thân. Cũng giật mình là tại sao mình có thể làm được như thế? Công việc kinh doanh và thi công sơn gần như chỉ dành cho nam giới. Vậy mà cô, một nữ nhi chân yếu tay mềm lại có thể làm được. Mà còn làm thành công nữa!
Cửa phòng bật mở, một cậu nhân viên khá bảnh bao tươi cười, nhũn nhặn bước vào. Mọi người cùng đứng dậy và đi xem xét tình hình thực tế thi công. Vòng quanh gần hết tòa nhà một lượt, đến khu vực có vẻ khó thi công nhất vì có rất nhiều nhân viên và khách vẫn phải làm việc, ra vào. Thùy Trang bất ngờ gặp Đỗ Mạnh, thì ra anh đang làm việc ở đây. Cô không tin vào mắt mình nữa. Tai cô vẫn nghe lời chú Minh giảng giải về những yêu cầu thi công ở khu vực này. Anh Mạnh cũng rất bất ngờ khi thấy cô, như sợ cô biến mất, anh vội vã cáo lỗi với người đang tiếp chuyện đi ra phía cô để chào hỏi mọi người. Vừa lúc công việc với chú Minh kết thúc, vô tình để lại một không gian khá thoải mái cho Thùy Trang và Đỗ Mạnh hàn huyên. Họ trao đổi số điện thoại, xin địa chỉ và hẹn sẽ cùng ăn trưa. Đúng là cầu được ước thấy, niềm vui trong trái tim cô tăng lên gấp bội. Cô đang cảm thấy hạnh phúc tràn trề. Đỗ Mạnh – tình yêu của cô, anh chàng hoàn hảo.
Hoá ra bao năm nay anh cũng đã đi tìm cô nhiều lần mà không thấy. Cũng tại cô không chịu đưa anh về nhà, dù trường học cách nhà cô có hơn mười cây số. Vì cô luôn rất tự ti về sự éo le của gia cảnh nhà mình. Cô sợ anh biết hết chuyện xấu của gia đình cô sẽ bỏ rơi cô, không làm bạn với cô nữa. Rốt cuộc thì cô suýt mất anh vì anh chẳng biết gì về cô cả. Quê anh ở xa, ngay sát miền biên giới, thế là cô cũng hơn một lần ngại ngùng khi nghĩ về miền quê đầy núi đá này. Cô còn mải miết học tập, mải miết ấp ủ cho những ước mơ, dự định cho tương lai. Cuối cùng thì hai người đã gặp lại nhau, đúng là ông trời có mắt.
Những ngày chỉ đạo thi công tại cơ quan thuế Hà Giang, Thùy Trang sống trong ngập tràn hạnh phúc. Hàng ngày hai người làm việc bên cạnh nhau, hiểu thêm về công việc của nhau. Vào những giờ nghỉ hai người lại hẹn hò. Họ cùng nhau đi ăn uống, cùng nhau ngắm cảnh núi rừng. Tình yêu của họ dành cho nhau chẳng hề suy giảm, mà nó còn lớn lên sau những năm tháng dài cách xa. Anh Mạnh vẫn chưa đi lấy vợ, vì lòng anh luôn nghĩ về Thùy Trang. Anh nhớ câu hứa của Thùy Trang khi hai người chia tay: Nếu em có đi lấy chồng thì người đó nhất định chỉ là anh mà thôi. Anh rất sợ nếu một lúc yếu lòng, anh nghe lời giục giã của ba mẹ mà kết hôn với ai đấy, anh sẽ làm lỡ dở một đời của Thùy Trang. Giờ thì ông trời đã se duyên cho hai người gặp lại nhau. Họ lại như đôi chim chíc, chim chòe cứ xập xòe cùng nhau khiến mọi người xung quanh cũng được vui lây.
Ngày thi công kết thúc, Thùy Trang chính thức bàn giao lại công trình cho bên thuế. Cũng là lúc Thùy Trang và Đỗ Mạnh gửi thiệp mời đám cưới đến tất cả người thân và bạn bè. Họ đã có một khoảng lặng giường như quá dài, giờ thì họ không muốn lãng phí một giây phút của cuộc đời nào mà không được sống bên nhau nữa. Chính những năm tháng xa nhau, họ càng thêm hiểu và trân trọng những giá trị của nhau. Nhìn nhận rõ tình yêu đích thực trong trái tim của mình. Họ đều tự hứa với lòng mình, nhất định sẽ không để lạc mất nhau thêm một lần nào nữa. Đám cưới kết thúc, họ dắt tay nhau lên xe đi hưởng tuần trăng mật. Hạnh phúc của họ ngọt ngào, sóng sánh như hương mật ong rừng của Hà Giang, nơi chốn thiên đường. Mọi người phía sau vẫn đang cầu chúc cho họ được mãi mãi hạnh phúc!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét