Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2016

Phù

       Ngày nhỏ, nhà nghèo, bố mất sớm lại có tới bốn chị em. Mẹ gửi  đến nhà bà ngoại để bà nuôi giúp. Tiếng là để bà ngoại nuôi đỡ, nhưng thực tế là cô đã trở thành người giúp việc trong nhà bà ngoại để kiếm hai lưng cơm rau cơ cực trong hai dòng nước mắt.
      Hàng ngày cô có nhiệm vụ cắt dây khoai lang, băm nhỏ chúng rồi nấu cám cho lợn. Những việc chuẩn bị bữa ăn, lấy rơm rạ để nấu nướng, giã nhỏ thân cây chuối cho lợn ... đôi khi làm cô bé tám tuổi khi đó cảm thấy rất mệt mỏi và khổ sở. Vườn nhà bà ngoại có cây táo khá ngon. Mỗi buổi sáng khi cả nhà đi vắng, cô còn có nhiệm vụ là rình trộm. Khi bắt được qủa tang kẻ trộm, nhiều khi cô bị kẻ trộm đánh cho vài cái đau điếng. Vì họ nói họ đã xin mợ được làm như vậy! ...
      Tất cả những việc ấy không khổ sở và cơ cực bằng sự hành hạ, chà đạp, xúc phạm của mợ và hai đứa em họ. Vì họ căm ghét mẹ cô. Ghét sự có mặt của cô trong nhà họ. Vì cô luôn cùng phe với bà ngoại khi có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu xảy ra. Cậu thì đi lao động mãi tận nước ngoài. Họ cố gắng đày đọa cô để cô phải buộc trở về nhà mình. Còn bà ngoại và mẹ thì tìm mọi cách ép buộc cô ở lại vì lợi ích riêng của mình. Một cuộc sống cơ hàn đói khổ trên đe dưới búa của cô bé tám tuổi khi ấy thật chẳng biết kêu ai.
       Khi ở nhà, cô cũng không hề nhận được tình yêu thương của mẹ và các chị. Các chị nghĩ sự ra đời của cô đã lấy hết tình yêu thương, sự chăm sóc của mẹ dành cho họ. Mẹ thì luôn coi cô như ghánh nặng và luôn muốn vứt bỏ. 
       Rồi lòng cô không còn bao dung tha thứ nhiều hơn được nữa. Cô đóng cửa trái tim mình với mọi người. Cô căm ghét những người làm hại cô. Cô cầu cho họ gặp những sui sẻo và bất hạnh trong cuộc sống. Và rồi cô nhận ra mình như một cô phù thủy nhỏ từ bao giờ. Trong khi cô vốn là một thiên thần tốt bụng, hiền lành, tử tế và nhân hậu! Lẽ nào cô đã để cho cuộc sống dập vùi mình trở thành một cô phù thủy nhỏ luôn cầu mòng điều xấu đến với người khác? Không thể như thế được. Và cô quyết định sẽ tha thứ và quên đi tất cả những chuyện không vui trước đây. Nhưng mà họ sẽ không bao giờ trở thành bạn của cô cả. Cô bước vào những lối ngã rẽ của riêng mình. Khi cô trở thành một cô phù thủy thì cô cũng đang tự bôi đen nhân tâm của mình. Nhuộm một màu xám cho tương lai của mình. Chi bằng hãy là một thiên thần của chính mình. Hàng ngày lỗ lực vươn lên, vượt qua mọi lỗi đau và sự tổn thương. Giúp mình đạt được tất cả những mong muốn tốt đẹp nhất cho bản thân. Đừng lãng phí thời gian vàng ngọc để nghĩ đến những kẻ ta không ưa, không ưa ta và làm cho ta buồn!
                                                                     Tác giả: Phạm Thị Hợi
                                                                           Ảnh internet

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét