Khi còn nhỏ, mẹ nói bố nó đã qua đời từ khi nó còn nằm trong bụng mẹ. Cuộc sống của nó chỉ có mẹ, các chị và những người họ hàng bên ngoại. Nó cũng không biết một người bố có thể làm gì cho con mình. Nó đã đi học lớp một. Nhưng nó ít tuổi hơn rất nhiều những bạn cùng lớp. Vì mẹ cho nó đi học non, do nhà nó không có người trông. Với lại, khi còn bé, nó có vẻ thông minh dĩnh ngộ hơn người. Trên đường nó đi học về, rất hay có những đứa trẻ con nhà Đô Đê, Ly Hùy thiếu giáo dục bắt nạt. Chúng tịch thu phấn, đòi nó phải nộp quế - một thứ đồ ăn rất được bọn trẻ con yêu thích ngày ấy, nếu không cho chúng sẽ đánh nó. Đúng là một bọn cướp đường nhí!
Không biết giờ chúng có trở thành những tên cướp không? Nhưng ngày đó chúng đã gây lên cho nó cơn ác mộng, mỗi lần đi qua đoạn đường đó. Dù nó vẫn kiên cường chống trả với sự đòi hỏi " mãi lộ" của bọn chúng. Vì thế nhiều lần nó phải đi vòng đường chợ về nhà. Dù đường đó rất xa, nó thì ăn mặc nhếch nhác, đôi khi cũng rất xấu hổ. Nó thường cố ý đi đằng sau các chị lớn để không bị bắt nạt. Và nó rất thích đi đằng sau chị Huyền. Chị ấy rất hiền và không thấy bị khó chịu khi nó đi đằng sau như những chị khác. Đôi khi chị ấy đi chậm lại cùng với nó, hỏi chuyện nó khiến nó rất vui. Mà hồi nhỏ nó rất nhút nhát, chậm ngôn ngữ. Thế nên chị ấy hỏi gì thì nó nói ấy thôi. Bình thường nó vẫn rất thích đi đằng sau chị ấy, dù có vẻ như hai người đã làm bạn. Tại chị ấy có một chiếc cặp sách rất đẹp, và lạ mắt làm bằng da. Chúng không giống những cái cặp bày bán ở chợ. Còn nó thì chỉ là cái túi cũ rách của chị để lại. Nó cũng thấy chị ấy rất nhanh nhẹn, mạnh mẽ chẳng sợ hãi điều gì. Và nó thích điều ấy. Đoán biết những gì nó nghĩ trong mắt nó. Một lần chị ấy đi chậm lại, kéo nó lại và cho nó xem cái cặp sách của chị. Ôi trời ơi! Nó thích quá đi! Đến bây giờ gần ba mươi năm trôi qua nó vẫn còn nhớ niềm sung sướng khi đó. Chiếc cặp đẹp thiên thần, nó long lanh và mềm mại như một bức tranh. Nó còn có hai cái đai nhựa mềm mại để chị ấy đeo vào lưng. Nhờ vậy bước đi của chị ấy rất thoải mái.
Chị ấy đã nói với nó: Chị biết em rất thích chiếc cặp sách của chị. Nhưng chị không thể cho em được. Vì nó là món quà bồ chị gửi từ Liên Xô về. Bố chị tặng chị cái cặp sách vì mong muốn chị cố gắng học tập, tiến bộ hơn người. Mỗi lần đeo cái cặp sách này, chị cảm thấy như có bố ở bên. Vì thế chị cũng rất vui!
Bố? Bố là gì? Nó ngay thơ hỏi lại! Vì nó chẳng biết bố là gì cả! Nó chỉ biết đến bà, dì, cậu, cụ là người thân thôi! Dù nó vẫn nghe người ta gọi nó là đứa bé không cha, mồ côi ... và ghét bỏ xa lánh nó. Chị ấy bảo " bố" thích lắm! Khi nào bố chị về chị sẽ cho em gặp mà biết " bố" là thế nào!? Nó thấy rất vui.Thế là nó âm thầm quyết định dấn thân vào con đường học tập. Để cũng tốt đẹp giống những đứa trẻ " con nhà có bố" vậy. Và trong mắt nó, những người đi học thật tốt và không ghét nó. Họ không cấm nó chơi với con cái họ. Dù vậy, nó biết " bố" vô cùng quan trọng và thiêng liêng với chị Huyền! Và cũng khẽ chạnh lòng, tủi thân vì nó không có bố!
Ngày bố chị đi Liên Xô về phép, chị Huyền xin nghỉ học mấy hôm để được ở bên bố. Nó rất tò mò muốn gặp " bố" của chị Huyền! Vì nó không biết " bố" là như thế nào cả. Tại sao đứa trẻ không có bố như nó lại là rất xấu, bị ghẻ lạnh, xa lánh và hắt hủi? Thế mà chị Huyền đợi sẵn nó ở cửa cổng, kéo tuột nó vào nhà để cho nó gặp bố chị, khiến nó sợ chết khiếp. Nhưng bố chị Huyền rất hiền từ, bác ấy cứ nhìn nó cười kình kịch không ngớt. Chắc bác ấy buồn cười quá, vì tại sao nó lại sợ bác ấy, vì bác ấy là người rất tốt mà! Bác ấy lấy kẹo màu trắng chia cho cả hai chị em khiến nó bớt sợ. Nhưng mà nó không dám ăn. Nó sợ sẽ bị đánh nếu ăn, vì nó không có bố. Nhiều người giả vờ cho nó ăn đồ ăn ngon trước mắt những người khác để tỏ ra là người nhân hậu, nhưng sau đó thì cướp lại. Và nếu nó đã ăn mất thì sẽ bị đánh.
Chị Huyền giục nó, em ăn đi! Cái này là sô-cô-la-trắng đấy. Ăn ngon lắm. Nó thắc mắc hỏi: Sô -cô- la - trắng là gì? Có ngon bằng kẹo không hả chị? Bố chị Huyền cười nói, cháu ăn đi! Đó là kẹo ở bên Liên Xô bác đem về đấy! Ngon lắm đấy, nhà này chỉ có chị Huyền và cháu được ăn thôi! ... Nó vẫn run sợ hỏi lại: Ăn rồi không bị đánh ạ? Chị Huyền thắc mắc và hơi cáu: Ăn thì làm sao mà bị đánh? Những người lớn ngồi đó thì có lẽ đã cười ra nước mắt vì câu hỏi có vẻ rất ngớ ngẩn của nó. Viên kẹo sô-cô-la-trắng tan chảy trên đầu lưỡi, vị ngọt ngào béo ngậy của nó thấm đượm trong khoang miệng của nó. Đúng là rất ngon. Đó là thứ ngon lành, ngọt ngào nhất mà nó đã ăn trong hơn ba mươi lăm của cuộc đời đã qua. Những người nó gặp ngày ấy cũng là những người nhân hậu và thành đạt nhất mà nó từng gặp. Đúng là " những người nhân đức trời dành phúc cho". Nhờ cuộc gặp gỡ ấy mà tâm hồn và trí não non nớt của nó được tiếp cận với ánh nắng mặt trời. Nó luôn cố gắng và lỗ lực trong học tập. Vì chỉ có nhờ học tập nó mới trở thành người tốt, làm bạn với những người tốt.
Đã rất nhiều năm trôi qua, những kỷ niệm ấu thơ ngày ấy vẫn in đậm trong sâu thẳm tâm hồn nó. Bố của chị Huyền giờ rất thành đạt. Chị Huyền và anh chị ấy cũng thế. Gia đình họ thành đạt và nhân đức nổi tiếng cả một vùng. Nó cũng hiểu, dù cho đã gần ba mươi năm trôi qua, sô-co-la- trắng vẫn rất quý. Và việc cho một đứa bé mồ côi chưa từng biết sự tồn tại của một người cha, đã thể hiện một tâm hồn vô cùng cao cả trong con người bố chị Huyền. Xin cảm ơn chị Huyền và bố chị Huyền, hai người đã đặt viên gạch đầu tiên trong việc xây dựng nhân cách của nó. Nó thấy mình may mắn vì cuộc gặp gỡ đó. Vì nhờ vậy, dù không có bố nhưng nó vẫn luôn tưởng tượng ra một người bố tốt luôn ở bên nó khi nó cần. Vì thế tâm hồn nó không bị tổn thương, nó đã trở thành người rất nhân hậu và tốt bụng dù cuộc sống của nó đã rất khó khăn!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Xem thêm các bài viết
>>Bi Kịch Con Rơi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét