Anh Minh một kiến trúc sư tài năng. Niềm đam mê duy nhất của anh chỉ là những bản vẽ thiết kế. Đã hơn ba mươi tuổi mà anh chưa có ý lấy vợ. Bố mẹ giục mãi và tuyên bố với mọi người, anh Minh đưa cô gái nào về nhà thì sẽ bằng mọi cách ép cưới, để cho ông bà có cháu lối dõi tông đường. Bức về sự mối me của bố mẹ và họ hàng quá. Anh Minh dẫn ngay cô hàng nước ở ngay cạnh công trình mà công ty anh thi công, về nhà cho bố mẹ đỡ giục anh. Anh vốn nghĩ bố mẹ anh chẳng đời nào cho anh kết hôn với cô hàng nước không có học vấn, lai lịch không đàng hoàng này cả. Chẳng ngờ bố mẹ anh thúc cưới ngay. Cô hàng nước thì như người đang chết đuối vớ được cọc, xoắn ngay vào. Xem chừng mẹ chồng, nàng dâu tương lai rất hợp và ăn ý nhau. Với lại cô hàng nước trông cũng xinh, ăn nói thì khéo léo, ngọt ngào vô cùng.
Thế là anh tặc lưỡi đồng ý. Vì anh cứ đi theo công trình suốt. Nay đây mai đó. Có thêm người chăm sóc bố mẹ anh khi trái gió trở trời cũng hay. Một đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Cuộc hôn nhân của đôi vợ chồng trẻ có vẻ là xuôi chèo mát mái. Chưa đầy chín tháng mười ngày sau, chị Hoa vợ anh Minh sinh cho dòng họ Đặng nhà anh một cậu con trai vô cùng kháu khỉnh. Cả họ nhà anh Minh đều mừng rỡ khôn xiết, bao nhiêu ước mơ giờ đã thành hiện thực. Và chẳng ai để ý đến việc so ngày sinh của đứa bé với ngày cưới của anh Minh cả. Với lại chị Hoa trông cũng có vẻ đoan trang tiết hạnh nên không ai nghĩ gì cả. Có người thoáng nghĩ ngợi thì chỉ đoán là chị sinh non mà thôi ...
Anh cứ đi biền biệt suốt, chị ở nhà buôn bán nhỏ và dành toàn phần chăm sóc con nhỏ khiến bố mẹ anh rất hài lòng. Căn nhà của họ nằm ngay trung tâm thị xã. Gia đình họ được cả khu phố đánh giá là khá giả và rất hạnh phúc. Anh Minh thì được thỏa niềm đam mê với bản vẽ và những công trình kiến trúc của mình. Anh hết lòng cưng chiều hai mẹ con, họ muốn gì anh đều kiếm thứ đó về cho họ. Vì thế chị Hoa xem ra ngày càng trẻ và đẹp. Nhưng hạnh phúc của chị chẳng kéo dài được lâu hơn. Trong một lần đi công tác về đột xuất, điện thoại bị hết pin nên anh không thể báo trước cho vợ con nấu cơm trước. Anh đang vội vã đem về nhà bao nhiêu là quà cáp. Thì bất ngờ anh gặp một người khách quen vẫn thường đến nhà anh mua hàng. Trông vợ anh và người khách này đang nói chuyện hết sức thân mật, vợ anh còn thút thít khóc với người này. Kỳ lạ, ở với vợ gần 20 năm, nhưng chưa bao giờ anh thấy vợ anh hiền dịu và lụy tình, yếu đuối như thế. Xưa nay anh muốn đi đâu thì đi, đi bao lâu cũng được, nói gì thì nói... vợ anh luôn bình thản như không. Anh chợt như bừng tỉnh, rằng bao nhiêu năm nay anh đã ngộ nhận sự thờ ơ lạnh nhạt của vợ là sự chiều chuộng và tin tưởng mình. Anh đứng chết lặng hồi lâu, nhưng còn con anh, nó cần có bố. Dù sao cô ấy cũng là vợ anh, sinh con cho anh, chăm sóc bố mẹ anh khi anh vắng nhà. Anh dấn thêm mấy bước thì chân anh như đeo đá vào chân không thể nhúc nhích. Qua câu chuyện của họ, anh hiểu rằng thằng Hải không phải là con anh, nó là con của người đàn ông này. Và họ vẫn nén nút qua lại với nhau khi anh vắng nhà. Người đàn ông này giờ đã ly dị vợ, nhưng đã kịp lấy vợ mới, để lại sự tiếc nuối khôn nguôi cho vợ anh. Họ đang khóc với nhau vì người đàn ông này vẫn nghĩ vợ anh đang hạnh phúc. Chứ thực ra vợ anh chỉ đang sống vì đứa con của hai người.
Anh Minh muốn xông vào nhà nghiền nát kẻ tình địch, và bóp cổ cô vợ không chung thủy, lại còn lừa dối anh suốt gần hai mươi năm qua. Uổng cho anh một mình cặm cụi làm ăn cung phụng cho họ như ông hoàng, bà chúa. Nước mắt chua xót và đau đớn đến tận cùng trong tim gan anh chảy ra. Bât giác chân anh quay đi, anh không vào tổ ấm yêu thương của mình nữa. Giờ nó đã là cơn ác mộng. Anh không thể đối diện với gương mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, nhưng đã lừa dối anh suốt gần hai mươi năm nay.
Anh rẽ vào quán rượu và uống cho đến sáng. Chị chủ quán rượu cũng mới bị chồng bỏ rơi, vì chồng chị đã quay về với người tình cũ. Họ đã có với nhau một đứa con gái cũng đã 15 tuổi rồi. Trong khi hơn mười năm chung sống, vợ chồng chị không có con chung. Hai con người bất hạnh và đau đớn đến tận cùng ấy, lại tìm được ở nhau sự đồng cảm sâu sắc. Họ quyết định đến với nhau, và làm lại cuộc đời từ đầu. Giờ thì trong lòng anh Minh chỉ còn sự thù hận với vợ. Anh quyết định sẽ lấy lại tất cả những gì đã giành cho vợ con anh. Giờ họ đã là kẻ thù của anh. Anh vẫn về nhà và nói với vợ muốn mua lại căn nhà nhỏ của chị chủ quán rượu, vì mảnh đất đó lớn, tiện cho việc kinh doanh buôn bán. Anh muốn xây một căn nhà to cho hai mẹ con, rồi để con trai anh đứng tên luôn căn nhà đó. Vợ anh sung sướng như mở cơ trong bụng. Bao nhiêu năm nay, chị vẫn sống trong nơm nớp sợ hãi. Sợ có ngày anh phát hiện ra sự thật sẽ đuổi hai mẹ con đi, thì không biết nương tựa vào đâu. Với lại, ai mà không muốn được ở một căn nhà to cơ chứ? Dịp này anh còn bán cả căn nhà của bố mẹ và của hai vợ chồng, tập trung lại thành một căn nhà mới đàng hoàng đẹp đẽ, thì còn gì sung sướng bằng. Chị những tưởng cuộc đời chị lên hương, ai ngờ đó là điểm khởi đầu của tấn đại bi kịch.
Anh Minh mạnh mẽ bán đi cả hai căn nhà thật, anh suốt ngày ở bên nhà cô chủ quán rượu cách đó hai con phố để thiết kế thi công một căn nhà cao bẩy tầng, rộng rãi thoáng mát, nhà hai mặt tiền vừa để ở và kinh doanh. Chị cũng nghe người ta nói ra nói vào về mối quan hệ của anh Minh và cô chủ quán rượu. Nhưng anh gạt phắt, anh nói anh làm thế chỉ để mua được đất giá rẻ của cô ấy. Với lại sau này thuê cô ấy làm nhân viên bán hàng luôn! Chị cũng chẳng quan tâm nữa. Chị còn bận vui mừng vì căn nhà đồ sộ ấy sẽ đứng tên con trai chị. Anh Minh có ngoại tình thật thì chị cũng nhắm mắt làm ngơ.
Căn nhà dần hoàn thiện, tiền cũng cạn dần, anh Minh về bảo vợ lo chạy lấy một ít vì anh không xoay được. Bao nhiêu tiền của chị cất dấu từ hồi trẻ đem ra hết. Vì dù sao chị cũng định để dành cho con trai mà. Nhưng được vài ngày, anh Minh lại về nhà nói còn thiếu tiền trả công thợ và một ít vật liệu. Anh muốn làm xong nhà gọn gẽ, trả hết nợ lần rồi ra ủy ban phường làm giấy tờ sở hữu đứng tên con trai. Anh không muốn giao cho con một căn nhà kèm cả một khoản nợ. Tiền chị có đã hết, cũng thấy anh Minh giờ rất khác, chẳng ngó ngàng gì đến mẹ con chị như trước kia. Chị có linh cảm không hay, nhưng mà cũng chỉ còn bước cuối là coi như mẹ con chị sẽ có một tương lai vô cùng tốt đẹp. Mà hỏi gì anh cũng bảo bận làm nhà cho hai mẹ con. Anh muốn cái gì cũng tốt, cũng cầu kỳ và đúng ý anh. Mà sự thật cũng đúng là như thế. Chị cũng chẳng nói được câu gì. Đành đi chạy vạy, vay mượn hết anh em, họ hàng bên ngoại và bạn bè nhà chị được một khoản kha khá. Vì lâu nay nhà chị cũng khá giả, giúp được nhiều người. Với lại còn căn nhà to đùng ngay trung tâm thị xã ấy thì ai mà lỡ từ chối chị. Được ít hôm anh Minh lại về nhà và nói còn thiếu tiền công thợ, anh không xoay ở đâu được. Họ hàng bên nội ai hỏi được anh đã hỏi, ai vay được anh đã vay. Chị thấy buồn vì chị cũng không còn nơi nào để vay mượn nữa. Chị trách chồng xây nhà to và đẹp quá làm hai mẹ con chị những ngày qua đến tiền ăn uống, sinh hoạt cũng còn hạn chế. Nhưng anh lại nói lấp vào, đời anh chỉ một lần làm nhà cho vợ, cho con. Anh phải làm cho ra làm!
Những ngày qua anh nhiều lần gợi ý cho vợ nói hết sự thật, nhưng vợ anh nhất quyết lừa dối anh đến cùng. Cô ấy còn nhiều lần giục anh sang tên căn nhà đó cho con trai chị. Đến nước này anh giao trắng cho vợ trả tiền công thợ. Khi nào trả xong anh sẽ đi làm giấy tờ chủ sở hữu cho thằng Hải. Vốn là người phụ nữ có chút nhan sắc lại nhân cách và quá khứ không đàng hoàng. Gặp cơn bức bối, cùng cực và cần tiền gấp cho xong chuyện. Chị Hoa đã bán thân cho đám thợ để trừ tiền công thợ còn thiếu. Chị không thể ngờ là những việc này đều nằm trong kế hoạch trả thù chị của chồng. Rằng anh đã biết hết về quá khứ không đàng hoàng của chị, về đứa con riêng của chị. Anh đã bí mật lắp camera và có đầy đủ bằng chứng chị ngoại tình với cả một đám thợ xây nhà cho anh.
Lúc này cô chủ quán rượu cũng hạ sinh cho anh một cậu con trai giống anh như đúc. Giống đến mức anh không cho ai gặp con cả sợ lộ chuyện. Như lời đã hứa, anh ra phường làm giấy sang tên căn nhà đồ sộ đầy đủ tiện nghi vừa hoàn thành cho con trai, làm chị Hoa mừng quýnh. Chị vội vã cực nhọc vay mượn thêm một ít để chăm sóc ăn uống cho anh tận tình chu đáo. Ngày lấy giấy tờ về, chị tá hỏa vì con chị là Đặng Thành Hải sinh năm 1995 mà trên sổ đỏ lại ghi là Đặng Văn Hải sinh năm 2013. Anh làm bộ cáu điên nói mắng chính quyền mấy câu, và tuyên bố sẽ tự mình đi sửa lại cho con trai. Chị đang khấp khởi mừng thầm, thì tòa án gửi giấy gọi chị ra tòa làm thủ tục ly hôn lần hai. Nếu chị không có mặt thì tòa án sẽ sử ly hôn vắng mặt. Chị tá hỏa chạy đi tìm anh Minh, tìm mãi cũng không thấy. Chị và bố mẹ chị chỉ nhận được toàn bộ video ngoại tình của chị với đám thợ. Biết chuyện hôn nhân đã không còn có cơ cứu vãn. Chị chạy vội ra ủy ban phường, định thúc giục họ giải quyết nhanh vụ giấy tờ thì mới vỡ lẽ, anh Minh không hề ra phường đề nghị sửa lại giấy tờ. Khi chị tìm gặp chị chủ quán rượu, người được coi là tình địch của chị thì thấy cả anh Minh và bố mẹ anh ở đó. Đứa bé giống anh như tạc, chị không cần hỏi cũng biết. Và nó tên Đặng Văn Hải, sinh năm 2013. Chị chết điếng khi anh Minh không nói gì, chỉ ném vào mặt chị bản kết quả xét nghiệm ADN của anh và con chị. Giờ thì chị thật sự trắng tay và thê thảm không một đồng xu dính túi. Chị còn nợ một đống tiền của anh em, bạn bè. Còn cả căn nhà thuê trong khi nhà chị làm nhà mấy tháng nay chưa trả một đồng tiền thuê. Trước tình cảnh thảm thương của chị, anh Minh không động một chút lòng trắc ẩn. Anh lạnh lùng và nở một nụ cười lạnh tanh hất chị ra khỏi căn nhà đứng tên con trai anh, và đóng cửa lại. Chị Hoa cố gào khóc, anh chỉ nói một câu: Cái gì của tôi, tôi đã lấy lại hết. Giờ thì đường ai lấy đi, cánh cửa sập lại. Thế mới biết, khi đàn ông hết tình mà cư xử tệ, thì không còn gì có thể tồi tệ hơn!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Thế là anh tặc lưỡi đồng ý. Vì anh cứ đi theo công trình suốt. Nay đây mai đó. Có thêm người chăm sóc bố mẹ anh khi trái gió trở trời cũng hay. Một đám cưới nhanh chóng được tổ chức. Cuộc hôn nhân của đôi vợ chồng trẻ có vẻ là xuôi chèo mát mái. Chưa đầy chín tháng mười ngày sau, chị Hoa vợ anh Minh sinh cho dòng họ Đặng nhà anh một cậu con trai vô cùng kháu khỉnh. Cả họ nhà anh Minh đều mừng rỡ khôn xiết, bao nhiêu ước mơ giờ đã thành hiện thực. Và chẳng ai để ý đến việc so ngày sinh của đứa bé với ngày cưới của anh Minh cả. Với lại chị Hoa trông cũng có vẻ đoan trang tiết hạnh nên không ai nghĩ gì cả. Có người thoáng nghĩ ngợi thì chỉ đoán là chị sinh non mà thôi ...
Anh cứ đi biền biệt suốt, chị ở nhà buôn bán nhỏ và dành toàn phần chăm sóc con nhỏ khiến bố mẹ anh rất hài lòng. Căn nhà của họ nằm ngay trung tâm thị xã. Gia đình họ được cả khu phố đánh giá là khá giả và rất hạnh phúc. Anh Minh thì được thỏa niềm đam mê với bản vẽ và những công trình kiến trúc của mình. Anh hết lòng cưng chiều hai mẹ con, họ muốn gì anh đều kiếm thứ đó về cho họ. Vì thế chị Hoa xem ra ngày càng trẻ và đẹp. Nhưng hạnh phúc của chị chẳng kéo dài được lâu hơn. Trong một lần đi công tác về đột xuất, điện thoại bị hết pin nên anh không thể báo trước cho vợ con nấu cơm trước. Anh đang vội vã đem về nhà bao nhiêu là quà cáp. Thì bất ngờ anh gặp một người khách quen vẫn thường đến nhà anh mua hàng. Trông vợ anh và người khách này đang nói chuyện hết sức thân mật, vợ anh còn thút thít khóc với người này. Kỳ lạ, ở với vợ gần 20 năm, nhưng chưa bao giờ anh thấy vợ anh hiền dịu và lụy tình, yếu đuối như thế. Xưa nay anh muốn đi đâu thì đi, đi bao lâu cũng được, nói gì thì nói... vợ anh luôn bình thản như không. Anh chợt như bừng tỉnh, rằng bao nhiêu năm nay anh đã ngộ nhận sự thờ ơ lạnh nhạt của vợ là sự chiều chuộng và tin tưởng mình. Anh đứng chết lặng hồi lâu, nhưng còn con anh, nó cần có bố. Dù sao cô ấy cũng là vợ anh, sinh con cho anh, chăm sóc bố mẹ anh khi anh vắng nhà. Anh dấn thêm mấy bước thì chân anh như đeo đá vào chân không thể nhúc nhích. Qua câu chuyện của họ, anh hiểu rằng thằng Hải không phải là con anh, nó là con của người đàn ông này. Và họ vẫn nén nút qua lại với nhau khi anh vắng nhà. Người đàn ông này giờ đã ly dị vợ, nhưng đã kịp lấy vợ mới, để lại sự tiếc nuối khôn nguôi cho vợ anh. Họ đang khóc với nhau vì người đàn ông này vẫn nghĩ vợ anh đang hạnh phúc. Chứ thực ra vợ anh chỉ đang sống vì đứa con của hai người.
Anh Minh muốn xông vào nhà nghiền nát kẻ tình địch, và bóp cổ cô vợ không chung thủy, lại còn lừa dối anh suốt gần hai mươi năm qua. Uổng cho anh một mình cặm cụi làm ăn cung phụng cho họ như ông hoàng, bà chúa. Nước mắt chua xót và đau đớn đến tận cùng trong tim gan anh chảy ra. Bât giác chân anh quay đi, anh không vào tổ ấm yêu thương của mình nữa. Giờ nó đã là cơn ác mộng. Anh không thể đối diện với gương mặt xinh đẹp, giọng nói ngọt ngào, nhưng đã lừa dối anh suốt gần hai mươi năm nay.
Anh rẽ vào quán rượu và uống cho đến sáng. Chị chủ quán rượu cũng mới bị chồng bỏ rơi, vì chồng chị đã quay về với người tình cũ. Họ đã có với nhau một đứa con gái cũng đã 15 tuổi rồi. Trong khi hơn mười năm chung sống, vợ chồng chị không có con chung. Hai con người bất hạnh và đau đớn đến tận cùng ấy, lại tìm được ở nhau sự đồng cảm sâu sắc. Họ quyết định đến với nhau, và làm lại cuộc đời từ đầu. Giờ thì trong lòng anh Minh chỉ còn sự thù hận với vợ. Anh quyết định sẽ lấy lại tất cả những gì đã giành cho vợ con anh. Giờ họ đã là kẻ thù của anh. Anh vẫn về nhà và nói với vợ muốn mua lại căn nhà nhỏ của chị chủ quán rượu, vì mảnh đất đó lớn, tiện cho việc kinh doanh buôn bán. Anh muốn xây một căn nhà to cho hai mẹ con, rồi để con trai anh đứng tên luôn căn nhà đó. Vợ anh sung sướng như mở cơ trong bụng. Bao nhiêu năm nay, chị vẫn sống trong nơm nớp sợ hãi. Sợ có ngày anh phát hiện ra sự thật sẽ đuổi hai mẹ con đi, thì không biết nương tựa vào đâu. Với lại, ai mà không muốn được ở một căn nhà to cơ chứ? Dịp này anh còn bán cả căn nhà của bố mẹ và của hai vợ chồng, tập trung lại thành một căn nhà mới đàng hoàng đẹp đẽ, thì còn gì sung sướng bằng. Chị những tưởng cuộc đời chị lên hương, ai ngờ đó là điểm khởi đầu của tấn đại bi kịch.
Anh Minh mạnh mẽ bán đi cả hai căn nhà thật, anh suốt ngày ở bên nhà cô chủ quán rượu cách đó hai con phố để thiết kế thi công một căn nhà cao bẩy tầng, rộng rãi thoáng mát, nhà hai mặt tiền vừa để ở và kinh doanh. Chị cũng nghe người ta nói ra nói vào về mối quan hệ của anh Minh và cô chủ quán rượu. Nhưng anh gạt phắt, anh nói anh làm thế chỉ để mua được đất giá rẻ của cô ấy. Với lại sau này thuê cô ấy làm nhân viên bán hàng luôn! Chị cũng chẳng quan tâm nữa. Chị còn bận vui mừng vì căn nhà đồ sộ ấy sẽ đứng tên con trai chị. Anh Minh có ngoại tình thật thì chị cũng nhắm mắt làm ngơ.
Căn nhà dần hoàn thiện, tiền cũng cạn dần, anh Minh về bảo vợ lo chạy lấy một ít vì anh không xoay được. Bao nhiêu tiền của chị cất dấu từ hồi trẻ đem ra hết. Vì dù sao chị cũng định để dành cho con trai mà. Nhưng được vài ngày, anh Minh lại về nhà nói còn thiếu tiền trả công thợ và một ít vật liệu. Anh muốn làm xong nhà gọn gẽ, trả hết nợ lần rồi ra ủy ban phường làm giấy tờ sở hữu đứng tên con trai. Anh không muốn giao cho con một căn nhà kèm cả một khoản nợ. Tiền chị có đã hết, cũng thấy anh Minh giờ rất khác, chẳng ngó ngàng gì đến mẹ con chị như trước kia. Chị có linh cảm không hay, nhưng mà cũng chỉ còn bước cuối là coi như mẹ con chị sẽ có một tương lai vô cùng tốt đẹp. Mà hỏi gì anh cũng bảo bận làm nhà cho hai mẹ con. Anh muốn cái gì cũng tốt, cũng cầu kỳ và đúng ý anh. Mà sự thật cũng đúng là như thế. Chị cũng chẳng nói được câu gì. Đành đi chạy vạy, vay mượn hết anh em, họ hàng bên ngoại và bạn bè nhà chị được một khoản kha khá. Vì lâu nay nhà chị cũng khá giả, giúp được nhiều người. Với lại còn căn nhà to đùng ngay trung tâm thị xã ấy thì ai mà lỡ từ chối chị. Được ít hôm anh Minh lại về nhà và nói còn thiếu tiền công thợ, anh không xoay ở đâu được. Họ hàng bên nội ai hỏi được anh đã hỏi, ai vay được anh đã vay. Chị thấy buồn vì chị cũng không còn nơi nào để vay mượn nữa. Chị trách chồng xây nhà to và đẹp quá làm hai mẹ con chị những ngày qua đến tiền ăn uống, sinh hoạt cũng còn hạn chế. Nhưng anh lại nói lấp vào, đời anh chỉ một lần làm nhà cho vợ, cho con. Anh phải làm cho ra làm!
Những ngày qua anh nhiều lần gợi ý cho vợ nói hết sự thật, nhưng vợ anh nhất quyết lừa dối anh đến cùng. Cô ấy còn nhiều lần giục anh sang tên căn nhà đó cho con trai chị. Đến nước này anh giao trắng cho vợ trả tiền công thợ. Khi nào trả xong anh sẽ đi làm giấy tờ chủ sở hữu cho thằng Hải. Vốn là người phụ nữ có chút nhan sắc lại nhân cách và quá khứ không đàng hoàng. Gặp cơn bức bối, cùng cực và cần tiền gấp cho xong chuyện. Chị Hoa đã bán thân cho đám thợ để trừ tiền công thợ còn thiếu. Chị không thể ngờ là những việc này đều nằm trong kế hoạch trả thù chị của chồng. Rằng anh đã biết hết về quá khứ không đàng hoàng của chị, về đứa con riêng của chị. Anh đã bí mật lắp camera và có đầy đủ bằng chứng chị ngoại tình với cả một đám thợ xây nhà cho anh.
Lúc này cô chủ quán rượu cũng hạ sinh cho anh một cậu con trai giống anh như đúc. Giống đến mức anh không cho ai gặp con cả sợ lộ chuyện. Như lời đã hứa, anh ra phường làm giấy sang tên căn nhà đồ sộ đầy đủ tiện nghi vừa hoàn thành cho con trai, làm chị Hoa mừng quýnh. Chị vội vã cực nhọc vay mượn thêm một ít để chăm sóc ăn uống cho anh tận tình chu đáo. Ngày lấy giấy tờ về, chị tá hỏa vì con chị là Đặng Thành Hải sinh năm 1995 mà trên sổ đỏ lại ghi là Đặng Văn Hải sinh năm 2013. Anh làm bộ cáu điên nói mắng chính quyền mấy câu, và tuyên bố sẽ tự mình đi sửa lại cho con trai. Chị đang khấp khởi mừng thầm, thì tòa án gửi giấy gọi chị ra tòa làm thủ tục ly hôn lần hai. Nếu chị không có mặt thì tòa án sẽ sử ly hôn vắng mặt. Chị tá hỏa chạy đi tìm anh Minh, tìm mãi cũng không thấy. Chị và bố mẹ chị chỉ nhận được toàn bộ video ngoại tình của chị với đám thợ. Biết chuyện hôn nhân đã không còn có cơ cứu vãn. Chị chạy vội ra ủy ban phường, định thúc giục họ giải quyết nhanh vụ giấy tờ thì mới vỡ lẽ, anh Minh không hề ra phường đề nghị sửa lại giấy tờ. Khi chị tìm gặp chị chủ quán rượu, người được coi là tình địch của chị thì thấy cả anh Minh và bố mẹ anh ở đó. Đứa bé giống anh như tạc, chị không cần hỏi cũng biết. Và nó tên Đặng Văn Hải, sinh năm 2013. Chị chết điếng khi anh Minh không nói gì, chỉ ném vào mặt chị bản kết quả xét nghiệm ADN của anh và con chị. Giờ thì chị thật sự trắng tay và thê thảm không một đồng xu dính túi. Chị còn nợ một đống tiền của anh em, bạn bè. Còn cả căn nhà thuê trong khi nhà chị làm nhà mấy tháng nay chưa trả một đồng tiền thuê. Trước tình cảnh thảm thương của chị, anh Minh không động một chút lòng trắc ẩn. Anh lạnh lùng và nở một nụ cười lạnh tanh hất chị ra khỏi căn nhà đứng tên con trai anh, và đóng cửa lại. Chị Hoa cố gào khóc, anh chỉ nói một câu: Cái gì của tôi, tôi đã lấy lại hết. Giờ thì đường ai lấy đi, cánh cửa sập lại. Thế mới biết, khi đàn ông hết tình mà cư xử tệ, thì không còn gì có thể tồi tệ hơn!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét