Lại một lần nữa em buông tay với cả thế giới. Em trở về với lòng mình, để cố gắng phát triển bản thân. Thế giới có thể sẽ tốt đẹp hơn nếu có em luôn hành động vì nó. Nhưng nếu em buông tay, nó vẫn đẹp tươi. Còn chính bản thân em thì không được như thế. Nếu em buông tay, cuộc đời em sẽ hóa thành số không!
Thì ra em đã có cả một quá trình học tập và phát triển sai lầm. Em cứ tưởng là mình đang cưỡi mây, đạp gió, điều khiển cả thiên nhiên. Em cứ nghĩ mình là một siêu nhân giữa đời thực. Thật ra em không là gì cả, em chỉ là một cô gái tầm thường và nhỏ bé. Khi bóc mẽ những mối quan hệ mà em có, tất cả chỉ là một mớ trống rỗng mà thôi! Tuy tuổi tác đã cao, nhưng ở nơi cốt lõi nhất của một con người, em vẫn chỉ là một cô bé. Em cần lắm sự bao bọc, che trở của mọi người. Em vẫn chưa lo nổi cho bản thân một cuộc sống tốt. Nguyên nhân là vì em đã không thể tập trung được mọi nguồn năng lượng để giúp đỡ bản thân. Em đã luôn rất thành công khi giúp đỡ những cuộc đời khác. Có lẽ ai cũng từng có một thời tuổi trẻ nông nổi, và khờ dại như thế. Nhưng em đã sống như thế quá nhiều. Để đến bây giờ khi nhìn lại, em giật mình, hoảng hốt khi thấy em không có gì là đáng kể cả. Những thứ trong tay em chỉ là con số không tròn trĩnh. Không chông, không con, không có một nguồn thu nhập ổn định từ một công việc tốt! Em như một cô ngốc trên những nẻo đường đời mà em đã đi qua. Bây giờ em ngồi đây, ai sẽ giúp em? Ngoài người mẹ già nua, ốm yếu dang tay giúp em, thì không có ai cả. Lẽ ra ở vào tuổi của mình, em cần phải giúp đỡ mẹ mới đúng. Cố gắng bây giờ có lẽ là đã rất muộn, nhưng em tin là sẽ vẫn còn kịp. Tất cả cũng chỉ vì em đã phát triển lệch lạc quá mà thôi. Phải vứt bỏ thế sống ở thời hiện tại, để phát triển phần non yếu nhất của bản thân. Em hiểu là sẽ sẽ được gì và mất những gì. Nhưng em tin đấy là con đường đúng đắn nhất, giúp cuộc sống của em trở lên tốt đẹp hơn. Muộn còn hơn không, sự cố gắng mỗi ngày của em chắc chắn sẽ tạo nên kỳ tích. Chắc chắn rằng sẽ có ngày em sẽ trở thành con người mà em đang mơ ước đó là có sức khỏe, tiền bạc, và lòng kính trọng của mọi người!
Tác giả: Phạm Thị Hợi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét